Anh chẳng nhớ, chắc em cũng không biết , anh và em, khônghiểu từ lúc nào, không hiểu hay tại chưa muốn hiểu. Ngày ấy chúng ta bắt đầu cảm nhận được điều gì đó, bắt đầu hiểu nhau và cũng bắt đầu nhớ nhau. Mỗi lần nghĩ đến em là tim anh lại nhói lên, anh lại đưatay lên ngực, lắng nghe hơi thở dồn dập từ những tiếng đập loạn nhịp : thình thịch, thình thịch ..
Trái tim của anh chia làm 4 ngăn, ngăn thứ nhất chứa những khoảnh khắc khi em cười với anh. Những khoảnh khắc kỳ diệu ấy, thời gian nhưchợt dừng lại, phố xá đông người bỗng dưng im lặng, tiếng ve cũng ngừng kêu. Nụ cười khiến cả ông mặt trời rựclửa cũng phải nín thở. Cái nắng chói chang của mùa hè dường như cũng dịu bớt. Cả thế giới như dần tan tiến. Chỉ có anh đứng thẫn thờ ngắm nhìn và cảm nhận sự yên bình trong thế giới chỉ có anh và em. Ngăn thứ 2 cũng chỉ để danh để chưa đựng những cử chỉ lời nói của em, lúc thì ngây ngô, lúc thì lạnh lùng, lúc thì ấm áp dịu dàng khiến sắt đá cũng phải tan chảy. Ngăn thứ 3, đừng vội cũng đừng quá bất ngờ, vì ngăn này mang 1 cái tên thật thân thương : Ỉn. Còn ngăn cuối cùng cũng là ngăn to nhất, chắc chắn khôngphải chỉ dùng để chứa mỗi nụ cười ngô ngố, tiếng nói dịu dàng, hơi ấm hay mùi thơm là lạ trên mái tóc của em đâu, phílắm. Nó chứa cả anh và cả tương lai của chúng ta nữa.
Ngày ấy, nếu ta không nhận ra điều gì đó trong mắt nhau thì em sẽ không phạm tội cố ý gây thương nhớ, anh sẽ không vì nhớ em quá mà dành hết thời gian rảnh của mình chỉ để ngồi ngẩn ngơ nhớ em,để tưởng tượng, cười khúc khích một mình để rồi bị thằngbạn mắng là: Đồ dở hơi. Ôi tại nhớ em quá đấy thôi, nhưng anh vẫn thích cái cảm giác nàykhi nghĩ đến ngày mai được gặp em, 10 phút thôi, được đi học cùng em, à không , phải nói là đưa em đi học mới đúng, vì anh học buổi sáng rồi mà. Ngày nào anh cũng tìm cách đi học về thật nhanh để kịp giờ đưa em đi học. Chắc em không biết đâu nhỉ. Cái cảm giác mệt lả , đói cồn cáo lúc ấy, nếu ngày thường thì anh .. Nhưng sao lúc đi bên em, anh thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường.
Ngày đó gặp nhau, anh không dám nhìn vào mắt em, đảo mắt bâng quơ, ngại lắm, khi bất chợt ánh mắt em đối diện với em: “Anh quay đi nhé, bọn mình không hợp nhau mà”. Em gây cho anh thương nhớ, rồi bây giờ anh cứ thích nhìn em mãi, nhìn mãi không biết chán. Không biết em có ngượng không nhỉ, còn anh thì cười mãi, cứ làm như anh phải cười lại những lần nhớ em.
Ngày đó anh thấy sợ khi gặp em, chỉ nhớ và nhìn em từ xa thôi. Mỗi tối anh vẫn thường đứng dưới trụ sở tổ dân phố, nhìn lên cửa sổ phòng em, cònsáng đèn. Chắc em học khuya, tự nhiên thấy thương thương là sao nhỉ? À, hay là em đang đọc chuyện nhỉ. Chết thật, chưa có cô gái nào khiến mình phải suy nghĩ nhiều như thế. Vậy mà giờ đây anh lại đếm từng phút, từng giờ, từng ngày để đến thứ 6 lại được gặp em.
Chân ngắn à, mỗi tối đi ngủ anh cứ ôm lấy cái điện thoại, biết đâu em học khuya gặp bàitoán khó cần ai đó trợ giúp, biết đâu em lại khát nước, anhsẽ phóng xe đi mua nước mía như mọi lần. Hay biết đâu có điều gì đó khiến em băn khoănvà cần một người để tâm sự. Em biết là anh sẵn sàng nghe em nói mà. Còn hôm nào mà em không nhắn tin thì anh biết là em bận học. Anh hiểu và anh tự thấy hài lòng với mình khi lôi hàng nghìn tin nhắn cũ của em ra đọc lại và cười một mình.
Mỗi sáng thức dậy, mở mắt ra anh lại vớ lấy điện thoại, biết đâu em gửi tin nhắn nhỉ. Hoặc đơn giản chỉ là anh muốn được ngắm em trên màn hình. Đi học về, anh lại muốn rẽ vào đường nhà em 1 tí, một quãng ngắn thôi, biết đâu gặp em. Những lúc lang thang anh vẫn nghĩ, hay là đi nhanh 1 tínhỉ, biết đâu em ở ngay phía trước, đi chậm 1 tí, biết đâu em ở ngay phía sau mà anh không biết, hâm lắm phải không? Nhưng lần nào anh cũng gặp em đấy, lạ thật. Anh bắt đầu tin vào 2 từ định mệnh rồi đấy.
Cu ơi! Mỗi lần chở em phía sauanh lại có cảm giác rất lạ. Anh không nhìn thấy gì ngoài con đường thẳng tắp chẳng có ổ gà gì cả. Anh không nghe thấy gì ngoài tiếng nói của em. Cũngkhông nghĩ tới cái gì ngoài em.Và hình như trên con đường vắng tanh chỉ có hai người đang đi mà sao đông vui hơn ngày tết. Và lúc con đường đó hình như đông vui hơn ngày tết mà sao anh lại có cảm giác chỉ có hai người đang đi. Hơi mâu thuẫn cu nhỉ. Anh là thế đấy, mất hết logic khi ở bên em. Mỗi lần đường xóc, em chạm tay vào lưng anh, em nhanh chóng đẩy ra và anh lạitiếc kinh khủng cái cảm giác lúcđó. Cái cảm giác ấm áp đó ..Ướ gì đường về nhà em ..lắm ổ gànhỉ ..
Hiện tại anh sắp hạnh phúc rồi, sắp thoi cu nhé, nhưng anh cảm giác được nó. Thế là anh vui rồi.
Hạnh phúc với anh là được chia sẻ với em những điều khiến em hạnh phúc.
Hạnh phúc với anh là được gặp em mỗi ngày, cho dù là 5 phút.
Hạnh phúc với anh là được ngồi Online nói chuyện với em hàng tiếng đồng hồ mà sao vẫn thấy có nhiều cái để nói cho dù đã gặp nhau cả ngày rồi.
Hạnh phúc với anh là được nhìnt hấy em cười.
Hạnh phúc với anh là được nghe em nói : Em cũng nhớ anh--- mặc dù chưa nghe thấy bao giờ, nhưng anh cảm nhận được mà. Hạnh phúc với anh là mỗi lần em đá vào chân, hay cấu vào sườn anh – cảm giác êm dịu lạthường.
Hạnh phúc với anh là được em quan tâm khi thấy anh mang nỗi buồn …vĩ đại..
Hạnh phúc với anh là được cùng em đi hóng gió ngày bão, ăn kem hộp dưới trời mưa, đúng trú dưới gốc cây bàng đầy lông sâu róm rụng để rồi hôm sau anh sốt 40 độ vì dị ứng.
Hạnh phúc với anh là thấy em cười đùa với một thằng …khác anh. Hơi đau nhưng không saocả, anh đang nói tới hạnh phúcmà.
Hạnh phúc với anh là sau mỗi giờ học, anh lại có thể nhớ đến em.
Hạnh phúc với anh là nghĩ vềtiếng “Anh” ấm áp lắm.
Hạnh phúc với anh là được nóitiếng nhớ em. Cho dù biết chắcem sẽ không nghe thấy.
Hạnh phúc với anh là được nghe em tâm sự về tất cả những người đã làm em hạnh phúc, vì anh biết trong số đó chắc sắp có anh.
Hạnh phúc với anh đơn giản quá phải không em? Chúng ta sẽ có khoảng 60 năm để thử và chứng mình xem có đúng là định mệnh đã sắp đặt mình đến với nhau hay không nhé.
●